Những đứa trẻ nào sinh ra ở miền Trung mà nhất là ở các tỉnh Quảng Nam, Quảng Ngãi chẳng xa lạ gì với món ốc gạo. Không biết có phải vì thân hình của nó quá bẻ bỏng so với các loại ốc khác mà người ta ưu ái gọi nó là ốc gạo hay không (bé như hạt gạo). Khi nói về ốc gạo, người ta thường nghĩ đến những buổi trưa hè, có dăm ba người hàng xóm cùng đàn trẻ con kéo cả ngồi lại lễ cho kỳ hết rổ ốc. Ốc gạo bán theo lon, chừng năm, bảy ngàn một lon. Ăn đủ chán vị chi cũng chừng trên dưới năm chục ngàn. Đó là nói số lượng người ăn nhiều, ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, tay thoăn thoắt lễ, đưa ruột ốc vào miệng. Có vậy, chỗ ốc kia mới có cơ hội vơi đi ít nhiều.
Ốc gạo có rất nhiều màu sắc hoa văn, bé tí ti là thế nhưng những hoa văn trên vỏ khiến cho chúng trở nên thật đặc biệt thu hút người qua đường. Chợ mùa tháng năm, thấy người bán ốc mời mọc, bên cạnh rổ ốc đầy đặn lấp lánh sắc màu của những hoa văn, cộng thêm mùi của ớt, của sả thơm nức mũi, quay đi không mua sao cho đành. Thế là chẳng rút trong túi ra dăm đồng, ăn ít thì mua một hai lon, ăn nhiều thì mua năm bảy lon. Trưa trưa có gia đình đông con, xúm tụm nhau vừa lễ ốc vừa cười giòn như cái nắng đầu hạ. Nghe tiếng cười vang xa mà sao bình yên quá đỗi buổi quê nhà.
Ốc gạo còn đi vào tuổi thơ của những đứa trẻ miền biển dung dị và ngây ngô đến thương lòng. Vì vỏ ốc có bề mặt rất đẹp nên khi ăn xong chúng được tận dụng để làm những món đồ trang sức của bọn con nít. Khi những con ốc bé li ti được xâu lại thành chuỗi, chẳng khác nào một thứ trang sức óng ánh và sang chảnh. Hết đứa con gái này đến đứa con gái kia lại xúm tụm với nhau làm chuỗi đeo tay, chuỗi đeo cổ, thậm chí còn làm cả chuổi đeo chân.
Bọn con trai trong đám có đứa nào để ý cái Mai, cái Mận cũng nhanh nhảu chọn những vỏ ốc thật đẹp, xiên thật nhanh để còn đem tặng lấy lòng. Đứa con gái nào được tặng một sợi trang sức ốc thì y như rằng sẽ vui lắm trong lòng mà ngoài mặt thì ngượng đến tía tai. Có đứa còn giả vờ không nhận nhưng thật ra hằng mong bạn con trai ấy hiểu rằng “Cậu hãy kiên nhẫn tặng cho đến khi nào tớ nhận”.
Những kỷ niệm về tuổi thơ đó đã lặng lẽ theo ta hết trọn một kíêp người. Khi ta đã lớn, ta phải vội vã theo dòng người ngoài kia và ký ức chỉ còn là một chấm nhỏ vì bụi thời gian đã vô tình làm mờ bạc đi mọi thứ, thì ta mới ngỡ, hóa ra kỷ niệm về cô bé, cậu bé hì hục ngồi hàng giờ để xiên những vỏ ốc vẫn còn mồn một trong tâm tưởng lạ thường, xao xuyến lạ thường. Hóa ra ký ức năm ấy vẫn còn nguyên đến nay và những câu chuyện bé nhỏ năm nào đã lặng thầm ngự trị trong lòng, để rồi khi có dịp nhớ về chúng lại âm ỉ khôn nguôi.
Những cô bé, cậu bé ngồi xiên vỏ ốc làm trang sức ngày đó bây giờ đã dư dả để mua cho mình một loại trang sức óng ánh hơn, sang trọng hơn nhưng ký ức vẫn còn hoài dây chuỗi vỏ ốc ngày xưa.