Họ đã 2 năm đằng đẵng không nhìn mặt nhau và cứ mỗi lần mẹ tôi nhắc đến ông chú là bố tôi bực bội bỏ đi. Thực ra chuyện không phải vì lý do kinh tế, vì chia bôi tài sản thừa kế như trong nhiều gia đình khác. Chuyện là có cái nhà hương hỏa bán đi, bố quyết chia 7-3, bố nhận 3 phần, chú nhận 7 phần, vì nói như bố “mẹ sống chủ yếu với chú, chú chăm mẹ nhiều hơn nên xứng đáng phần nhiều hơn”. Không những vậy, sau khi bán nhà, chuyển tiền cho bố, chú tôi còn âm thầm mua cho tôi con xe máy SH…
Thế mà “sông có khúc, đời có lúc”, họ dứt tình vì câu nói đùa của bố tôi để chú hiểu lầm rằng bạn gái của chú thay lòng đổi dạ, chạy theo bố - một người đàn ông đúng nghĩa vừa đẹp trai, cao ráo, vừa ăn nói khéo léo và rất biết cách lấy lòng chị em. Chú đang sống chung với gia đình tôi liền bỏ đi, thuê riêng cho mình một căn hộ chung cư ở ngoại thành.
Và gần 2 năm sau, một lần bỗng nhiên bố tôi nhận được cú điện thoại từ chính cô bạn gái oan nghiệt, báo tin là chú tôi bị ung thư dạ dày và theo lời bác sĩ tiên đoán chỉ còn sống được tối đa 2 tháng. Dĩ nhiên, bố nhảy bổ gọi điện liền cho chú. Nhưng chú không nghe máy. Lần 1, lần 2 và suốt ngày không lần nào chú bốc máy. Có lẽ nỗi giận dữ vẫn âm ỉ cháy dù mầm sống đang dần dà rời xa chú. Bố xin địa chỉ nơi chú nằm, đến nơi nhưng chú tôi nhất quyết: Anh đi đi, tôi không muốn nhìn mặt anh. Bố giận tím mặt vì thằng em cố chấp. Nó vẫn sống chung với con bé ngày xưa mà giờ không muốn nhìn mặt anh mình? Nhưng rồi tình thương, tình anh em máu mủ đã chiến thắng. Bố lại đến bệnh viện và nói chuyện với bác sĩ điều trị. Vị bác sĩ buồn bã nói rằng, tình hình bệnh của chú trở nặng, đã di căn, không thể mổ cắt khối u và chắc là chỉ sống được không quá 2 tuần.
Vài ngày sau, bạn gái của chú nhân lúc chú tỉnh lại đã nói: “Anh có biết là anh của anh đã 3 ngày đêm ở cùng anh, mong anh khỏe lại”. Và chú tôi khóc, những giọt nước mắt chảy thành hàng trên khuôn mặt đã teo tóp, nhợt nhạt vì hóa trị. Chú kêu bạn gái ra hành lang kêu bố vào. Hai anh em ôm chầm lấy nhau, bố khóc, chú khóc và dường như cả thế gian này chỉ còn 2 sinh vật bé nhỏ yêu thương nhau, quấn quít với nhau. Bố nói: “Anh chỉ sợ một điều duy nhất là không kịp làm hòa với em. Tất cả là lỗi của anh”.
Và chú tôi thều thào, rõ là trong người đau đớn lắm: “Anh à, em đang chết nhưng em thấy mình là người hạnh phúc nhất. Vì rằng có anh bên cạnh, như ngày nào mình còn bé… Anh có nhớ những ngày sơ tán ở sông Nhuệ, mình trốn học đi câu cá, về nhà anh nhận hết lỗi về mình… Ôi, em ra đi được rồi!”.
Vài ngày sau chú tôi mất. Bố đưa thi hài chú về quê, thuê thợ khắc tên, tuổi lên tấm đá hoa cương và trồng bên cạnh những cây hồng mua từ Sa Pa, loại hoa mà chú tôi thích nhất. Thắp nén nhang cho chú, bố nói với tôi và thằng em: “Cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi tình yêu thắng hận thù. Nếu không phải vậy thì không còn là cuộc sống. Các con nhớ mình mãi mãi là anh em với nhau. Hãy nhớ để sống không hối tiếc”.