Phú Quốc đón chúng tôi bằng cái nắng tưng bừng, vàng rực. Cũng chói chang gay gắt đấy, nhưng chỉ cần ngồi lại một gốc cây hay chỗ râm mát, là thấy gió mát rượi, thoảng vị biển xa xăm, hoặc là rất gần bên kia ngọn đồi thôi.
Bắc đảo với những bãi Dài, bãi Vũng Bàu, Gành Dầu… đã quá quen thuộc. Quốc- một cậu bạn người bản địa đã hẹn dẫn chúng tôi thăm đảo Ngọc cười: “Giờ là thời của Nam đảo rồi”.
Thì về Nam đảo. Nghe trong gió đã thấy sự hoang sơ.
Những câu chuyện không đầu không cuối liên tục khiến Quốc không có lúc nào được im lặng trên hành trình đón chúng tôi từ sân bay. Nhưng tựu chung lại là cậu sẽ dẫn chúng tôi trải nghiệm Nam Phú Quốc theo một hành trình chẳng giống ai.
An Thới- sang chảnh
Quốc rất tự hào khi quê mình có khu nghỉ dưỡng này, nên cứ mời tôi làm một tour tham quan JW Marriott Phu Quoc Emerald Bay - trường đại học trong trí tưởng tượng của vị kiến trúc sư đại tài Bill Bensley. Mức giá khá hợp lý, 500.000 đồng kèm đồ uống cho một tour trải nghiệm sự sang chảnh được xếp hạng bậc nhất châu Á khiến tôi lập tức gật đầu.
18 phân khoa trong khu nghỉ dưỡng này nếu đúng là một trường đại học ngoài đời, thì dám cá cược rằng, Việt Nam sẽ trở thành điểm đến của du học sinh thế giới. Bill Bensley dạy người ta học bằng thực tế, bằng hình hóa, bằng những bức vẽ tuyệt đẹp, ngộ nghĩnh, tinh xảo.
Hoặc là ở khoa Nhuyễn thể, sẽ thấy bể bơi cũng có hình con sò, sẽ thấy hàu được vẽ lên tường, được mô tả kỹ lưỡng trong không gian cầu thang. Những kiến thức hóa học, những nguyên tố lằng nhằng mà kẻ lười biếng như tôi chẳng bao giờ nhớ hết, bỗng thấy chúng thú vị lạ lùng, khi hiển hiện trên tường, trên trần ở quán bar bên biển.
Nhưng không phải vì thế mà người ta không còn rung cảm trước vẻ đẹp bước ra từ tranh vẽ của bãi Kem khi bước chân trên cát trắng mịn như thể làn da con gái xuân thì, và hồn phách thì phiêu du theo tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng dừa reo vi vút. Kéo một kẻ đam mê sự lãng mạn trở về với thực tại ở nơi này có khi còn khó hơn chia tách hai người đang yêu.
Và An Thới hiền khô
An Thới hiền không chịu nổi. Thị trấn đêm về cũng sáng đèn màu quán xá, nhưng có cảm giác, sự xô bồ, ồn ã hào nhoáng không chạm tới nơi này.
Hải sản mời gọi, tươi như mới vớt lên từ biển. Giá cả thì… hiền như bà chủ quán. Lẩu hải sản nhé. Ừ. Thêm càng cua rang muối, thêm nghêu hấp, thêm… đủ thứ. Bàn ăn ngồn ngộn như đại tiệc. Anh phục vụ dễ thương mang ra chai bia, rót một cốc, cụng ly uống với khách như thể người nhà xa lâu ngày mới gặp.
Nhờ mối quen, Quốc thuê được nguyên chiếc thuyền du lịch, giá đâu 1,6 triệu đồng. Đêm rồi, không ghép đoàn được, nhưng mà đi thế sướng. Cả cái thuyền to có 4 người, thêm ba bác lái thuyền lẫn phục vụ khách, thênh thang trên biển đêm.
Hóa ra câu mực không dùng mồi thật mà dùng con tôm giả, xuống nước nó phát sáng, dụ con mực cắn câu. Quăng mồi xuống nước, thi thoảng giật giật rung rung, để con mực tưởng con tôm giả là thật- đấy là bác chủ thuyền bảo thế. Chợt thấy dây câu nằng nặng, giật giật. Hốt hoảng cuốn dây. Trời đất. Mực thật, trong veo, nhấp nháy sáng.
Đấy, An Thới cứ hiền khô như thế. Bảo không thương, không yêu sao được. Mà thương rồi, yêu rồi thì cứ xách ba lô lên là đến, dễ lắm à.