Ai nhóm lửa phía trời xa
Khói thân thương như khói nhà
Em về ngang đỉnh núi
Nổi gió lên
Vó ngựa thồ đi mộng tuổi trẻ
Em tắm giặt trong nguồn cơn dâu biển
Treo mù sương trên ngọn lưỡi liềm
Bao nhiêu vụng dại nở hoa
Mà trăm năm như đường vắng
Nhớ em bỏng những ngón tay
Mưa Xuân Lãnh ngày không dứt
Mưa rơi như tiếng người vẹn nguyên trong đổ vỡ
Em đừng mang cơn mưa đi khỏi ngôi nhà gỗ
Em đừng lay đỉnh núi xa mờ
Mưa xuân trên vách đá
Như mọc ra từ những âm thầm
Không tuổi tên.