Cô nghe tiếng đóng cổng tre cót két vang lên cùng tiếng chó sủa văng vẳng ngoài đường, đoán là chị Lành vừa về sau buổi sáng lam lũ ngoài chợ. Chị ngồi bệt xuống gốc xoài già phe phẩy cái nón lá rách vành, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo mỏng manh. Bé Thơm mắt nhắm mắt mở thấy mẹ về liền ào ra sau nhà nũng nịu: “Hôm nay mẹ có mua bánh cho Thơm không?”. Lành lấy tay áo khẽ lau mồ hôi trên trán con, rồi lắc đầu hứa sáng mai sẽ mua. Con bé thất vọng lầm lũi trở vào nhà. Mơ khẽ thở dài khi thấy đứa cháu phụng phịu leo lên giường nằm, cô mong sớm trở lại thành phố.
Lành cưới anh trai của Mơ chắc tầm mười mấy năm rồi. Chị với anh sinh được ba mụn con, quanh năm bươn chải cùng hàng hoa quả. Mấy năm đầu cưới chị về, anh cần cù làm lụng, hai người chịu khó chở xe hoa quả lên tận chợ huyện. Anh là con trưởng trong nhà, lại là đích tôn của dòng họ. Nhưng ngặt nỗi Lành sinh cho anh cả ba đứa đều là con gái. Nghe mãi những lời khích bác, anh bỏ xe hoa quả cho vợ lo toan, cả ngày mua vui bên chén rượu. Anh muốn chị sinh cho mình một đứa con trai nối dõi, không thì còn mặt mũi đâu mà gặp họ hàng, xóm giềng lại xì xào cười chê.
Mẹ Mơ đã già, cả đời bà phơi sương phơi gió nuôi hai anh em cô khôn lớn. Lành về làm dâu nhà mẹ, cùng sống dưới cái mái ngói cũ sờn mốc meo, mùa mưa nước dột rơi xuống chiếc thau nhôm nghe lách tách suốt đêm. Mảnh sân gạch bám đầy rong rêu lênh láng nước, mỗi lần đi ngang qua, Mơ đều phải bám ngón chân cho thật chặt để không bị trượt. Sống trong cái nghèo từ nhỏ, Mơ ước một ngày mình thoát khỏi chốn tù túng, ẩm mốc này mà chạm chân tới những khoảng trời lộng lẫy ánh đèn. Cô sẽ sống một cuộc sống đúng nghĩa, không còn lo cái ăn cái mặc, không phải nghe thanh âm lách tách khó chịu của mưa dột, không phải ngửi mùi bùn đất tanh nồng.
Mơ bỏ nhà ra phố khi Lành về làm vợ anh được một năm. Cuộc sống xô bồ nơi phố thị dạy cho Mơ cách đứng dậy khi vấp ngã, cách bình tĩnh nhận diện chân tướng một con người. Từng vết sẹo trong tâm hồn nhắc cô nhớ về vị mặn đắng của những giọt nước mắt, về cái nghèo đeo đuổi đến tận gót chân nứt nẻ, về người cha phụ bạc đã bỏ mẹ con cô ra đi trong những tháng ngày khốn cùng nhất. Mơ muốn chứng tỏ cho cha thấy, ngày ấy dù ông có chọn cách ra đi thì cô vẫn có thể tay trắng vươn lên. Và giờ đây, sau bao sóng gió, mộng ước của Mơ coi như cũng đã được toại nguyện phần nào. Đôi lần Mơ muốn mẹ chuyển lên phố nhưng bà nhất quyết không nghe, vẫn cố bám trụ ở cái mảnh đất nghèo nàn ấy. Mơ không muốn trở về nơi lưu giữ mớ ký ức đẫm nước mắt về người cha bạc tình.
Sau ngày cha Mơ theo người đàn bà khác bỏ đi biệt xứ, họ hàng nhà nội không xa cách mà vẫn giúp đỡ và cưu mang mẹ con Mơ. Mỗi lần có ai nhắc đến cha, Mơ lại thấy trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ thoáng hiện nỗi u buồn, đôi môi cố gượng cười mà khóe mắt rưng rưng. Tại sao cả chị Lành và mẹ đều vì những người đàn ông vô tâm mà chấp nhận cam chịu khổ cực, cả đời đợi chờ như thế? Tại sao họ cứ phải chuốc đớn đau vào mình, sao cứ chọn cách chịu đắng cay, thiệt thòi mà hy sinh cho những người không đáng?
Bỗng một ngày kia, mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Mơ, chuyện xảy ra khiến cô không thể bình thản mà đối mặt, chưa bao giờ cô thấy hối hận như lúc này. Mơ phát hiện mình có thai. Có ai nghĩ một con người từng trải, đã nếm đủ bao đắng ngọt cuộc đời, một con người căm ghét đàn ông, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì sự tự do của bản thân, lại có phút lỡ lầm như thế. Người tình của cô đang bận đi du lịch nước ngoài cùng vợ hắn, không một hồi âm. Mơ choáng váng. Mơ ngỡ ngàng. Mơ chưa bao giờ cho phép bản thân đi vào vết xe đổ của mẹ và chị dâu mình. Đắn đo, trăn trở, rồi Mơ quyết định tìm gặp bác sĩ để phá thai. Cô nghĩ đó là cách cuối cùng để cô có thể bước tiếp trên con đường đã chọn.
Nhưng sáng hôm ấy, sau khi nằm vào giường bệnh, cái đêm mưa gió cha đẩy hai anh em cô trước cửa và lạnh lùng bước đi theo người đàn bà khác lại hiện về. Mơ nghe bên tai vọng lại tiếng khóc xé lòng của cô và anh mình, hòa vào tiếng gió mưa buôn buốt thổi tung tấm tôn gỉ sét như muốn nhấc bổng căn nhà xiêu vẹo. Bóng cha khuất dần sau màn mưa trắng xóa. Cô thấy mẹ yếu ớt chống tay đứng dậy chạy đến ôm hai anh em cô vào lòng, bàn tay run lẩy bẩy và đôi môi tái nhợt. Trái tim Mơ bỗng hẫng một nhịp, bất giác cô thấy nước mắt ào ạt tuôn ra. Cô vùng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ngay trong chiều hôm đó, Mơ dọn về nhà mẹ, về lại nơi mà cô từng không muốn nhớ đến, dù chỉ là một phút giây. Vừa tới cửa, cô đã ôm chầm lấy mẹ mà khóc nghẹn ngào. Bao đắng cay chua xót, bao mộng ước cũng hòa vào nước mắt mà tiêu tan theo mây gió. Lòng mẹ yên bình và ấm áp nhường nào. Mơ quay sang nhìn Lành, chị đang tranh thủ cho ba đứa nhỏ ăn bữa cơm tối. “Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen con hát hay!”, bé Thơm líu ríu kể chuyện ở trường cho mẹ nghe. Bé Nụ vừa hấp háy mắt vừa cười ngây ngô, còn bé Út vỗ tay thích thú. Mơ chợt nhận ra là người đàn bà chấp nhận cả đời hy sinh đâu chỉ vì những người đàn ông mà họ đã trao lòng. Cô âu yếm nhìn xuống bụng mình, khẽ mỉm cười lặng lẽ.