Thỉnh thoảng tôi hay đứng ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ gì, cứ thế nhìn theo bóng lưng của người đi đường, dường như nếu trông theo đủ xa thì có thể dẫn về những cung đường tuổi thơ yêu dấu. Và những bâng khuâng trong tâm trí cũng như bâng khuâng mùa khai trường vẫn sống động trong ký ức của tôi, dù bao lâu cũng không thể nào quên được!
Nhớ nhất là mùa khai trường khi tôi vào lớp một. Những ngày đầu mẹ dắt đi học, tôi níu áo không cho mẹ về. Tôi nằng nặc đòi mẹ phải đứng ngoài cửa sổ để khi nào nhớ mẹ, tôi nhìn ra sẽ thấy. Mẹ đứng đấy một lát, đợi khi tôi hăng say học vần ê a cùng chúng bạn mà quên chú ý đến mẹ thì mẹ sẽ lẻn về. Không biết được mấy ngày thì một hôm tôi nhìn ra không thấy mẹ. Tôi chạy ra ngoài, dáo dác khắp sân trường. Vẫn không thấy mẹ đâu, tôi ngồi giữa sân trường òa khóc.
Lúc đó là giờ học nên sân trường im ắng. Cô giáo chạy theo dỗ mãi tôi mới chịu nín. Sân trường rộng lớn, tôi đứng dưới cây mít già một bên nhánh đã chết khô, còn một nhánh nghiêng hẳn về một bên, trên cây lá đã chuyển màu, vài chiếc lá rụng trên nền cát trắng. Cũng vì chuyện đó mà tôi nổi tiếng là khóc nhè, nhiều năm sau có dịp gặp lại các cô hồi cấp một ai cũng trêu: “Con bé hồi nhỏ đi học cứ khóc đòi mẹ mà giờ đã vào đại học!”.
Rồi khi vào cấp hai, ngày khai trường lại là ngày mà tôi đợi chờ nhất trong ba tháng hè dài đằng đẵng. Ngày xưa không có học hè như bây giờ, nghỉ hè là bọn tôi nghỉ hẳn nên mong gặp thầy cô và chúng bạn lắm.
Giữa tháng tám là tôi đã ngóng từng ngày, mỗi một tờ lịch được xé xuống là ngày tựu trường càng gần hơn. Giữa tháng tám, sách vở cũng đã chuẩn bị xong. Sách thì mượn hồi đầu hè của các anh chị học lớp lớn hơn trong xóm, vở thì chủ yếu là phần thưởng của năm học trước, tất cả đều được bao cẩn thận bằng giấy báo hoặc bao xi măng xin được.
Gần đến ngày tựu trường thì chúng tôi có một buổi lao động để quét lớp, làm cỏ sân trường, cũng có khi chúng tôi tập trung để diễn tập văn nghệ, chuẩn bị cho ngày khai giảng.
Trong ký ức của tôi, mùa khai trường của những năm cấp hai là đẹp nhất. Những năm hồn nhiên vô tư, không còn nhút nhát như cấp một, cũng không có nhiều lo nghĩ như cấp ba. Mùa khai trường của những năm cấp hai là xúng xính trong bộ đồng phục mới tay bắt mặt mừng, chạy nhảy trong sân trường ngợp trời hoa nắng.
Rồi mùa thu sinh viên khi tôi vào năm nhất, ngày khai giảng không còn nhiều ký ức. Lớp học giờ thay bằng giảng đường rộng thênh thang, không còn là vài chục đứa nhỏ mà giờ là gần 200 chàng trai, cô gái đến từ mọi miền. Trách nhiệm nhiều hơn, nỗi lo tương lai sát kề bên, nhiều thứ đã không còn như ngày khai giảng trước kia.
Có những ngày nắng xuyên qua thành phố, những tàn cây lấp lánh ánh mặt trời, thấy rõ cả những mạng nhện hình lục giác đều, níu những chiếc lá khô. Lại thêm một mùa khai trường nhưng giờ tôi đã tốt nghiệp đại học, cuối cùng tôi cũng tìm được việc sau bao ngày chạy đôn chạy đáo.
Mùa khai trường bây giờ là những buổi sáng vội vã chạy đến công ty, những buổi chiều tan tầm kẹt xe, về được tới nhà trời cũng đã tối. Những khi ấy, tôi lại nhớ về những mùa khai trường tuổi thơ, ký ức cứ như những thước phim không bao giờ mờ phai theo năm tháng.
Đi qua biết bao mùa nắng mưa, lá vàng rồi lại xanh, ấy vậy mà những khi mùa khai trường đến gần, lòng tôi lại cứ nôn nao quá đỗi. Thế gian vốn là một vòng tuần hoàn, mùa có thể qua nhưng rồi mùa sẽ quay trở lại. Nhưng, những lần trở lại sau này, sẽ không tìm lại được những mùa khai trường trong ký ức xa xưa.