Mạng lưới 4.800km nói trên cần chi phí đầu tư khoảng 14 tỷ EUR. Cũng theo nghiên cứu, lượng khí thải CO2 không thể tránh khỏi từ ngành sản xuất xi măng, vôi và đốt rác thải hiện ở mức 66 triệu tấn/năm. Số liệu từ Cơ quan Môi trường liên bang Đức, năm ngoái, tổng lượng khí thải CO2 ở Đức vào khoảng 673 triệu tấn. Do đó, mục tiêu giảm phát thải tới 90% vào năm 2040 của Ủy ban châu Âu là rất tham vọng.
Chủ tịch Hiệp hội VDZ Christian Knell cho biết, từ góc độ của các ngành bị ảnh hưởng, thời gian để phát triển cơ sở hạ tầng CCS không còn nhiều. Các nhà sản xuất xi măng và các ngành khác phải hướng tới mục tiêu giảm phần lớn lượng phát thải vào năm 2040. Để làm được điều này, các doanh nghiệp cần có mạng lưới đường ống CO2 chậm nhất là năm 2035.
Ông Christian Knell cho rằng, việc xuất khẩu khí thải CO2 để lưu trữ ở nước ngoài (trọng tâm là các khu vực đáy biển ngoài khơi của Đan Mạch, Hà Lan, Na Uy và Anh ở Biển Bắc) không thể là giải pháp duy nhất. Nước Đức cũng cần phải đóng góp cho việc phát triển cơ sở hạ tầng lưu trữ của châu Âu và chịu trách nhiệm về lượng khí thải CO2 của chính nước này. Do đó, theo ông, chiến lược quản lý carbon của Chính phủ Đức “đầy hứa hẹn” vì cho phép lưu trữ khí thải dưới đáy biển trong vùng biển của Đức, cũng như cho phép thiết lập hệ thống đường ống vận chuyển khí thải.
Cuối tháng 2 vừa qua, Bộ Kinh tế và Bảo vệ khí hậu Đức công bố những điểm chính trong chiến lược quản lý carbon và dự thảo sửa đổi đạo luật lưu trữ CO2 của nước này. Theo đó, việc thu giữ và lưu trữ CO2 được thải ra trong hoạt động công nghiệp, đặc biệt là các ngành không thể tránh khỏi phát thải như sản xuất xi măng, vôi cũng như hoạt động đốt rác thải, là cần thiết trên lộ trình hướng tới trung hòa carbon.
Bộ trưởng kinh tế Robert Habeck lập luận, CCS sẽ là sự bổ sung cần thiết cho chính sách khí hậu của đất nước, vốn tiếp tục tập trung vào việc tránh phát thải ngay từ đầu. Điều này bao gồm việc tiếp tục triển khai năng lượng tái tạo, từng bước loại bỏ nhiên liệu hóa thạch, tăng cường nền kinh tế hydro và tăng hiệu quả sử dụng năng lượng bất cứ khi nào có thể.
Tuy nhiên, khí thải công nghiệp có thể được thu giữ và lưu trữ khi việc loại bỏ hoàn toàn khí thải là rất khó hoặc không thể. Ông R.Habeck nhấn mạnh tầm quan trọng của hợp tác xuyên biên giới ở châu Âu trong việc thực hiện các phương pháp quản lý carbon: “Để biến tất cả những điều này thành hiện thực ở Đức, bắt buộc phải có một cuộc cải cách pháp lý và thỏa thuận với các quốc gia khác đã phát triển hơn nữa công nghệ này, hoặc có sẵn cơ sở lưu trữ”. 3 đảng trong liên minh Chính phủ Đức đã nhất trí về các yếu tố chính của chiến lược, nhưng chiến lược đầy đủ vẫn cần được thảo luận trước khi có thể được áp dụng.