Và, trong những ngày này, tôi lại nhớ đến cha! Ngày đó, khi vừa tốt nghiệp đại học, cũng như một số bạn bè khác, chúng tôi còn quá trẻ để có một định hướng cụ thể cho tương lai, chọn một cái nghề sẽ theo mình cả đời. Theo lời rủ rê của bạn bè, tôi đăng ký theo học lớp nghiệp vụ sư phạm để có thể đứng lớp giảng dạy.
Sau khóa học, đã nhận bằng luôn rồi, thế nhưng khi bàn với cha, ông lại khuyên tôi theo nghề báo. Ông bảo, một đứa ham thích bay nhảy như tôi khó trụ lại với nghề giáo, tôi hợp với nghề báo hơn. Cha tôi, một đảng viên, một người mà chất lính Cụ Hồ ăn sâu vào máu, đã khuyên tôi thử sức với tờ báo Đảng, tờ Sài Gòn Giải Phóng. Và có lẽ một phần do ông là bạn đọc thủy chung của Báo Sài Gòn Giải Phóng nên luôn muốn được dõi theo hành trình của tôi.
Những ngày tháng học tập, thi tuyển, những bỡ ngỡ, háo hức khi được làm việc với các anh chị, cô chú dạn dày kinh nghiệm, được tiếp xúc với môi trường làm báo mới mẻ, hấp dẫn, tôi như bị cuốn hút, lao vào làm việc, đi và viết bằng tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ.
Những va vấp, gian nan của nghề báo cũng không thể ngăn cản niềm đam mê, và tôi đã lựa chọn cái nghiệp cầm bút như một điều tất yếu. Trong sự lựa chọn đó, có một phần không nhỏ đến từ sự trao duyên của cha. Hiểu con không ai bằng cha mẹ, cha tôi đã nhìn ra cái nghề suốt ngày chạy ngược xuôi, rong ruổi khắp phố phường đúng là rất hợp với một đứa chân đi như con gái cha.
Sau thời gian thực tập, rồi hơn 6 năm ròng rã gắn bó với tờ báo ở vai trò cộng tác viên, tôi trở thành phóng viên chính thức. Cha luôn dõi theo từng bước đi của con gái, có bao nhiêu bài viết của tôi trên báo, cha đều lưu lại, thỉnh thoảng lấy ra đọc. Không những thế, với những bài mang tính thời sự, xã hội, có khi ông còn “khoanh vùng” vài ý, mấy vấn đề, chờ tôi về là trao đổi, chia sẻ quan điểm, cảm xúc, góp ý... Lúc ấy, cha không chỉ là cha của tôi mà còn là một bạn đọc nhiệt tình của Báo Sài Gòn Giải Phóng.
Tôi còn nhớ, một lần thực hiện phóng sự điều tra về đua xe, tôi lao vào những chuyến “đi bão” đêm, làm quen với những tay đua liều mạng, bám các lò “độ” xe, đối diện với những tay thợ “độ” xe đậm chất “giang hồ”... Có khi về đến nhà là đã rạng sáng. Đứng chờ tôi nơi cửa luôn là bóng dáng của mẹ. Còn cha thì lặng lẽ ngồi trong nhà, ánh mắt ngóng ra cửa đầy vẻ nhẹ nhõm khi thấy tôi về bình an.
25 năm, tôi được sống, làm công việc mà tôi đam mê; và điều hạnh phúc nhất khi đó cũng là công việc mà cha tôi yêu thích. Với duyên nghề cha đã trao, tôi luôn tự hứa với lòng sẽ nỗ lực vượt qua những khó khăn, để gìn giữ trọn vẹn tình yêu mà cha dành cho tờ báo, cho nghề viết.