Trong khi đa số thanh toán không tiền mặt ở Mỹ và EU là thông qua thẻ ghi nợ hoặc thẻ tín dụng thì Trung Quốc đã chuyển dịch sang xã hội thanh toán di động với tốc độ nhanh nhất thế giới.
Vấn đề của Mỹ, EU là không thể làm người dân đổi từ thẻ ngân hàng và máy POS sang ví điện tử và mã QR code. Người dân Mỹ đã quá quen thuộc với giải pháp cũ, vốn đã rất tiện lợi.
Thế giới đã được chứng kiến câu chuyện thần kỳ của hệ thống thanh toán di động M-Pesa ở Kenya, Đông Phi. Tuy chỉ là một hệ thống công nghệ thấp, vận hành thông qua tin nhắn điện thoại nhưng nó đã giúp 80% người dân với điện thoại thường có thể đóng tiền điện, nước và mua đồ ăn ngoài chợ dễ dàng. Họ đã nâng cao ý thức và thu hút được người dân bằng các chương trình hướng dẫn 24/7.
Trong khi đó, ở Thụy Điển, chính phủ đã cấm tiền mặt và tiền xu trên xe buýt cũng như cho phép các cửa hàng không nhận tiền mặt. Chỉ vài năm sau, thanh toán bằng tiền mặt chỉ chiếm 1/5 tổng số thanh toán và 1,3% tổng GDP của Thụy Điển. Nhiều cửa hàng còn treo bảng “Không tiền mặt, làm ơn”, người dân không còn cách nào khác ngoài thay đổi.
Tại châu Á, nổi lên 2 quốc gia có nền thanh toán di động tăng nhanh chóng mặt là Ấn Độ và Trung Quốc. Chính phủ Ấn Độ triển khai ví điện tử UPI cho phép người dân tích hợp mọi tài khoản ngân hàng, ra mắt India Stack để lưu trữ và chia sẻ dữ liệu cá nhân tập trung, ra lệnh cấm trao đổi tiền mặt cá nhân có giá trị từ 300.000 rupi/ngày, xóa bỏ 2 tờ tiền có mệnh giá cao nhất...