
Ngày 18-3-1975, trên đường số 7 ta tiếp tục đánh địch. Liên đoàn 7 ngụy thiệt hại nặng. Chỉ có một số rất ít vượt qua điểm chốt chặn của ta. Ta tiến vào chiếm Phú Bổn. Địch tại Phú Bổn bỏ hết vũ khí nặng, xe cộ…đi bộ vòng qua rừng không dám đi đường đèo đã bị ta chốt chặn.

Nhiều loại xe quân dụng và các thiết bị của địch bỏ lại trên đường rút chạy.
Thiết đoàn 3 ngụy cũng bỏ hết xe, chạy tán loạn vào rừng sau khi bị ta đánh nhiều lần. Quãng đường từ đèo Tu Na đến quận Sơn Hòa, quân lính kéo theo gia đình tháo chạy nên không giấu được mục tiêu. Quân ta truy kích sát, khiến địch một số thiệt mạng, một số ra hàng.
Cùng ngày 18-3, Bộ Chính trị và Quân ủy Trung ương họp. Mọi người đều vui mừng khi thấy cuộc tiến công nhanh hơn dự kiến. Trước những chiến thắng dồn dập trên, ta đang mạnh mẽ, địch suy sụp nhanh và ta đang đứng trước một thời cơ chưa từng có.
Bộ Chính trị hạ quyết tâm chuyển cuộc tiến công chiến lược thành cuộc Tổng tiến công chiến lược, hoàn thành kế hoạch hai năm 1975-1976 ngay trong năm 1975.
Phương hướng tiến công chiến lược chủ yếu được xác định là Sài Gòn. Trước mắt, nhanh chóng tiến công tiêu diệt bằng được toàn bộ lực lượng địch trong vùng 1 chiến thuật, từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi, giải phóng Huế- Đà Nẵng.
Cùng ngày này, Tổng thống ngụy Nguyễn Văn Thiệu cùng các cố vấn thân cận ra Đà Nẵng họp cấp tốc. Cuộc họp diễn ra với lý do bàn giải quyết vấn đề người tỵ nạn, nhưng thực chất cuộc họp bàn về vấn đề nên bỏ hay giữ Quân khu 1. Nghe Ngô Quang Trưởng tư lệnh Quân khu 1 báo cáo cuộc tiến công của ta vào Huế và Đà Nẵng sắp nổ ra. Cả Thiệu và êkíp vội vàng chạy ngay vào Sài Gòn với lý do bàn bạc cho an toàn.
Q.A. tổng hợp