Mẹ ơi vậy là anh con đã về với mẹ rồi biển Vũng Tàu nắng to và gió nổi chừng này tuổi con lạnh lưng thấy mình cô đơn nhà mình chỉ có ba mẹ con mẹ ra đi mắt con biển Đông ngập nước anh đi dãy Trường Sơn gần hơn
Minh họa: K.T
mẹ góa không quê một nách hai con gồng gánh tản cư chạy giặc anh học sửa xe, làm lược, làm bông vải sợi rồi học ngân hàng xa Hải Phòng lên Lai Châu, Điện Biên đi bộ đội Tây Bắc Thượng Lào về Hà Nội học thêm rồng về với biển anh vào Vũng Tàu Côn Đảo em học trò nghèo mặc quần áo anh nhường mỗi năm chén cơm nguội chiều đông xa Hà Nội cùng anh em ra trận
đói cho sạch rách cho thơm mẹ nuốt nước mắt hai anh em chăm ngoan mẹ yên lòng đi trước anh thương mẹ chiều chiều thắp nhang mộ mẹ và trưa nay anh ra đi em hẫng hụt thăm thẳm đăm đắm mặt đất bầu trời
sắp sáng… trăng đầu mùa trắng lạnh trái táo xanh cuội cắn một nửa rồi bạn bè gần xa gởi lời thăm hỏi các cháu rân ran tan tiếng trống tang trưa nay anh tôi đã về với mẹ!
Sinh ra tại vùng quê lúa Thái Bình, thỉnh thoảng tôi có về quê nhưng mỗi lần đều rất vội và cũng chỉ quanh quẩn trong thành phố, nên lần này tôi cùng anh trai quyết định phải đi thăm thú vài nơi. Có đi mới biết cái hồn quê vẫn thấm đẫm trong những con người chân chất và trên những cánh đồng lúa vàng ươm đang vào vụ thu hoạch…
Ba kêu vọng ở đầu trên kia: “Nhỏ, lấy chiếc ghe trên chái nhà bếp xuống, đi bãi bắt dế nghen con”. Em trai tôi nhanh chóng dừng lướt điện thoại để chìu theo ý ba.
Đám tang chú Sáu đâu đó xong xuôi, chị Thùy mới nhìn thấy Vực, thấy nghĩa là nhận ra người đàn ông râu ria mắt vằn đỏ này là Vực - thằng nhỏ ngày xưa từng hay lẽo đẽo theo chị ra đồng.
Nhịp sống thị thành, đất chật người đông, từ thiết kế nhà cửa, công trình đến các vật dụng trong gia đình đều ưu tiên tính gọn nhẹ, đa công năng và ít chiếm diện tích.
Sáng sớm, ánh nắng vọt lên bên trên bức tường rào phả vào khu vườn có khóm hoa hồng đang nở. Nắng mơn man đám lá khô đang xoay xoay theo cơn gió cuối thu, nắng óng ánh trên lá non còn ướt sương ban sớm.
Cơn mưa thật to và kéo dài tối qua bỗng tạo ra một rãnh nước bên hông nhà Lim. Hai chú cá nhỏ ham chơi mắc lại ở đó. Chúng tìm đường quay về phía sông, tìm về mẹ mình, nhưng mấy bụi cỏ đã ngăn dòng nước lại.
Bạn tôi lái xe gần 2.000km từ Hà Nội đến TP Cần Thơ rồi nhất quyết phải tìm cho bằng được một quán lẩu mắm chỉ vì câu nói: “Về xứ Tây Đô chưa ăn lẩu mắm là chưa biết mùi vị, cái tình của đất và người nơi đây.”
Đứa con gái dành dụm tháng lương đầu tiên mua cho ba cái máy giặt. Anh trai My trùm mền để đó. Không dùng nhưng nâng niu như báu vật. Hôm bữa thằng út chế mì gói ăn, kê cái nồi mì đang nóng lên thành máy giặt, nóng quá xỉn màu mất một mảng, anh la nó mấy ngày.
Hơn 30 năm hành trình cùng âm nhạc, nghệ thuật đã là một phần quan trọng trong cuộc đời rapper Đinh Tiến Đạt. Và như chia sẻ của anh với phóng viên Báo SGGP: “Điều hạnh phúc nhất là dù có thời điểm tôi “ngắt kết nối” với nghệ thuật, với khán giả nhưng âm nhạc vẫn ở đó chờ ngày tôi trở lại, khán giả vẫn ở đó yêu thương tôi”.
Bình luận
Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu