Lòng da diết nỗi buồn đau thức dậy
Dưới chân tôi…
Đồng đội mãi yên nằm.
Nơi tôi đứng mảnh đất thiêng Thành cổ
Sáng sương mờ mây trắng phủ hoa lau
Người dân gọi hoa trắng màu hương hồn chiến sĩ
Những anh hùng nằm lại giữ đất thiêng.
Người Quảng Trị kể lại theo cách riêng
Rằng chính nơi đây
Những đêm trăng sáng đến thắp hương
Để tưởng nhớ
Các anh giữa bạt ngàn lau trắng
Trong thinh không âm thanh còn văng vẳng
Tiếng nói cười như vẫn đọng đâu đây
Mềm như dòng nước
Nhẹ tựa hồng mây
Mơn man nghe gió vờn bay trên đầu.
Thành cổ còn đây!
Các anh chị nằm đâu?
Giữa mênh mông bạt ngàn lau trắng
Thành cổ còn đây!
Chiến trường xưa ác liệt
Các anh không về khi tiếng súng đã lặng im
Thành cổ còn đây!
Tôi buốt nhói nơi tim
Mảnh đất đau thương
Máu xương các anh thắm đỏ
Trộn hòa vào miền đất của quê hương
Hè đã về
Mùa gió Lào thổi rát hàng dương
Nhưng kỳ lạ
Cỏ lau vẫn xanh
Vươn cao như hồn các anh sống mãi
Quyện hòa vào với cỏ đất này
Dòng Thạch Hãn đêm ngày nhẹ vỗ.
Êm dịu dàng mà giấc ngủ chẳng kịp say.